top of page

"Mountains have a way of dealing with overconfidence" - Phần 2

  • Writer: Lynnie Bailey
    Lynnie Bailey
  • Sep 20, 2018
  • 4 min read

Ngày thứ 2: Thế nào là bỏ cuộc.


Bỏ cuộc


Tôi luôn cho rằng một khi đã bước chân lên một ngọn núi, khả năng bỏ cuộc là vô cùng thấp. Khi tách mình ra khỏi một đoàn leo, người ta sẽ chỉ còn lại một mình giữa chênh vênh và hoang sơ. Một người còn tỉnh táo sẽ thà bước chân đi tiếp kể cả khi đôi chân ấy chỉ muốn gục xuống còn hơn là bị bỏ lại một mình, nếu còn tình táo. Vâng, nếu còn tỉnh táo.

Trong bóng trăng nửa đêm hôm ấy, Khánh và tôi ghì chặt cặp gậy leo núi mà mò mẫm bước theo người dẫn đường. Gió lớn đến mức tôi nghe được tiếng vút vút bên tai và cơ thể bị đẩy lùi một cách rất rõ ràng. Chưa dừng lại ở đó, mặt đất toàn tro núi lửa thực sự là một thử thách. Cách đỉnh núi không xa, lớp tro xám toàn sỏi nhỏ li ti dày cộm khiến mỗi lần cất bước đã khó khăn vô cùng lại còn bị sụt lún xuống sau. Cất bước hai lần chắc chỉ được một bước. Sỏi lớn sỏi nhỏ thi nhau lăn vào đôi giày leo núi cao cổ của tôi rồi len lỏi xuống gang bàn chân khiến đôi chân tôi đau đớn. Cộng thêm gió lớn, lớp tro cuốn tung lên rồi tới tấp nhấn chìm khuôn mặt tôi vốn dĩ đã đang cắm xuống đất mà đi và như một lẽ tất nhiên, tôi bắt đầu không thở được. Mỗi lần dừng lại thở sẽ có người vượt qua mặt và mỗi lần như vậy, lớp tro lại tung lên còn kinh khủng hơn.


Những lúc đấy trong đầu tôi lên có một bài “tụng kinh” quen thuộc: “I can do it”. Không còn nghĩ được gì nữa, cũng không tự hỏi mình tại sao lại làm việc này, tôi chỉ còn lặp đi lặp lại suy nghĩ kia trong đầu mà bước tiếp. Không ít lần, đầu gối tôi gục xuống trước những đụn cát lớn mà tôi còn chẳng rõ hình hài hay trượt ngã xuống khỏi con dốc vừa mới lê được lên. Tôi như bị tấn công bởi những con quái vật vô hình, lẩn quẩn trong bóng đêm chỉ chờ tôi sơ sẩy mà lao tới. Năm giờ sáng, mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu sắp mọc lên từ bất kì phương hướng nào. Gió vẫn lớn và càng ngày càng lạnh. Hình ảnh cuối cùng trước khi khuỵu xuống là những nhóm người đang đỡ những người bạn ngất xỉu nằm xuống…


Tôi không nhìn thấy gì nữa nhưng vẫn còn nhận thức. Ấy mới là đáng sợ. Tôi chỉ còn nhớ là Khánh ở cạnh và nói: “Nếu không đi được nữa thì không cần phải cố đâu”. Ráng nói cho thằng bạn biết: “Tớ không nhìn thấy gì cả” nhưng gió lớn quá, Khánh cứ hỏi mãi “cậu nói gì cơ” mà tôi không tài nào hét lên được. Cảm giác bất lực trong chính cơ thể mình, khi nhận thức vẫn đầy đủ nhưng không thể nào phản ứng với xung quanh bằng bất kì giác quan nào thật kinh khủng. Đến lúc này tôi chấp nhận thực tế rằng hành trình Rinjani của mình sẽ dang dở vào ngày hôm đó, cách đỉnh núi chỉ 300m.


5 sáng mà mặt trăng vẫn rực rỡ bên trái còn mặt trời mới ngấp nghé được một chút bên phải.

Bản ngã xấu xí


Tôi gần như ngã gục xuống khi về đến lều. Chẳng nghỉ ngơi và cũng chẳng kịp ăn uống gì, tôi tiếp tục trek tiếp đến Segara Anak với Cúc và Khánh. Cúc ngỏ ý muốn xuống núi sớm hơn 1 ngày so với dự định nhưng không có cách nào quay đầu lại và cô nàng béo của tôi bắt đầu khóc. Nàng đến ngày con gái và lên cơn sốt đêm qua, lại chưa từng leo núi bao giờ mà đã bị con bạn "rỏm" là tôi tha lôi đi khắp nơi. Nàng được cái quá tích cực và thừa năng lượng nên hiếm khi coi lời dặn dò, cảnh báo của tôi ra gì, thấy bạn rủ thì đi. Và giờ nàng ngồi phệt xuống 1 mỏm đá, khóc vì bất lực. Trong khi đó, con bạn "rỏm" tôi nhắm mắt đếm từ 1 đến 6 để nhịn hết tất cả những khó chịu, mệt mỏi, cáu bẳn vào người để không thở ra câu nào tiêu cực. Nhưng có lẽ từ 1 đến 6 là không đủ.


Tôi hiểu rằng lúc này cáu gắt với bạn thì không giải quyết được gì. Mang bánh và nước ra cho bạn ăn, tôi nói: "Cúc biết là chúng ta không có lựa chọn nào nữa đúng không?". Nàng gật khẽ rồi hít một hơi đi tiếp. Trong khi Khánh và tôi có thể đi khá nhanh trên cung đường dốc xuống dù không bằng phẳng, Cúc thực sự phải ngồi hẳn xuống rồi mới dám thò chân dọ dẫm xuống những tảng đá lớn.

Comments


bottom of page