Những ngày này
- Lynnie Bailey
- Sep 20, 2018
- 5 min read
“Dạo này tóc dài rồi”
Trưa nay ngồi ăn với một chị đồng nghiệp cũ, chị mở đầu câu chuyện: “Dạo này tóc dài rồi. Và trông vui vẻ hơn nhỉ. Có vẻ đã biết mình muốn gì phải không?”.
“Chắc vậy chị. Ít nhất thì em không thấy lạc lõng trong thành phố này nữa”, mình cười. Chị hỏi vậy vì mình gặp chị lần đầu hơn một năm trước lúc mới vào Sài Gòn làm thực tập sinh ở cùng công ty với chị. Hồi đấy tóc ngắn, chẳng có gì trong tay và thực sự kém cỏi.
Tóc ngắn
Trước đây tóc mình dài đến eo và xoăn gợn sóng. Dù chẳng mượt mà và đủ thứ màu trên tóc nhưng mình rất thích mái tóc ấy. Anh thích mình từ lần đầu gặp cũng bởi mái tóc dài nên mình giữ gìn hoài không cắt. Sau chuyện tình yêu không thành, mình đau lòng rất lâu rồi một ngày trong một cơn khủng hoảng, mình cắt tóc đến ngang mặt. Mái tóc rơi xuống, mình nhìn vào gương mà chẳng suy nghĩ gì. Mình sẽ làm lại từ đầu.
Mái tóc rơi xuống là dấu chấm hết cho cuộc tình dai dẳng 3 năm mà chẳng biết gọi là cuộc tình thì có sai không? Nó làm mình mệt mỏi. Không biết bao nhiêu lần hạ quyết tâm nhưng mỗi lần anh nói anh thích em tóc dài, là lòng lại mềm, lại nuôi chút hi vọng hão huyền. Khi mệt mỏi, chán chường, người ta mệt mỏi với cả mái tóc của mình. Thế là cắt, giá mà có ngắn hơn được chắc cũng cắt. Anh hỏi sao cắt, nhìn khác quá. Mình nói vì anh thích em tóc dài nên em cắt tóc ngắn. Anh cười không tin.
Cắt xong, mình bỏ lại căn phòng đã ở 3 năm cũng tất cả đồ đạc rồi về nhà mẹ, xách vali vào Sài Gòn. Mình nói mình đi, anh vẫn không tin. Và mình đi thật, một tuần sau khi báo với anh. Chắc đến giờ anh vẫn không tin, ngày ấy mình đi vì Hà Nội và anh làm mình mệt quá, nhỉ?
Chẳng có gì trong tay
Những ngày đầu ở Sài Gòn mình chẳng có gì trong tay ngoài một ít sách và một ít quần áo. Chẳng biết một thời sành điệu ở Hà Nội rơi đi đâu mà cái va li quần áo mang vào Sài Gòn chỉ còn lại chút đồ cũ kĩ khiến mình lạc quẻ thảm hại ở nơi phồn hoa này. Ngày đầu đi làm cố mang lên người bộ đồ chỉn chu nhất và vuốt lại mái tóc tém cắt vội cho đỡ lôi thôi mà vẫn không sao che đi được sự chênh vênh hiện cả lên người. Mãi sau này mình mới hiểu, nếu trong lòng không ổn thì chẳng quần áo nào che đi được cả.
Nhờ bà ngoại, mình được ở nhờ nhà một người bà khác. Căn phòng và chiếc giường nhỏ xíu nhưng mình thích. Căn phòng ngập sách và tranh vì bà là họa sĩ, sau này mình mới biết gia đình bà là gia đình họa sĩ tiếng tăm và lớn nhất Việt Nam. Sáng sáng, ông bác hàng xóm mang guitar ra đánh và tối tối, em trai nhà bên tập piano. Đó là những gì nhẹ nhàng nhất 5 tháng đầu tiên mình vào Sài Gòn mà cho đến tận bây giờ khi mọi thứ đã khá lên, mình vẫn vô cùng biết ơn.
Kém cỏi
Mình nhận job ở N. mà không hề hiểu mình sẽ làm gì. Nói thật là lúc đó apply và nhận job vì cần một lối thoát. Được cái thật thà, mọi người khi không có gì để nói thường hay hỏi vì sao em vào làm ở N, vì sao em vào Sài Gòn? “Vì em cần một lối thoát. N. là chỗ duy nhất quăng phao cho em”. Ít nhất N. là cái cớ cho mình xách vali ra khỏi nhà ngày hôm ấy, bất chấp giọt nước mắt của mẹ mà đến bây giờ vẫn không thể nào quên và những câu nói đau lòng của ba: “Nếu ngày mai con đi, ba xác định mất một đứa con”. Còn mình thì nghĩ, nếu con không đi con sẽ mất một cuộc đời.
Ngày đầu tiên đi làm mình không thể nào vuốt mái tóc ngắn cho bớt vểnh ngược vênh xuôi. Quần áo thì thôi, không nhắc đến nữa. Buổi đầu, vẫn những câu hỏi nhỏ: điểm mạnh là gì, điểm yếu là gì, expect gì? “Em không biết. Em không biết gì nữa nên em mới đến đây”. Ấy là mình nghĩ thế, chứ miệng thì vẫn cười cười và giả dối nghĩ ra những câu trả lời tầm thường đến phát buồn ngủ. Và mình ngủ thật, sau bữa ăn trưa.
Mình thật sự không hiểu hết sự trầm trọng của ¼ conflict cho đến những ngày tháng làm ở N. Trước đó thì mình chỉ chìm trong cảm giác vô dụng và lạc lõng thôi nhưng với N. mình có thêm cảm giác ăn hại. Ở một công ty làm market analysis mà đến excel mình cũng chẳng biết dùng chứ đừng nói là xử lí đống dữ liệu hàng trăm nghìn dòng và vài trăm cột. Không ngày nào mình trở về nhà với sự tự tin hôm nay mình đã là người có ích chứ đừng nói tới việc mình là người xuất sắc, là key performer blah bleh. Điều tệ hại nhất là, những sai lầm mình gây ra khiến cho đồng nghiệp và cấp trên phải chịu đựng, phải trả giá, phải mất thời gian làm lại. 5 tháng liền như vậy, ngày nào cũng làm đến 9-10h tối rồi mang máy về làm tiếp đến sáng, đa phần là làm lại vì trước đó làm sai.
Trong 5 tháng đó mình khóc duy nhất một lần. Mình không đếm được mình đã bị sếp gọi vào phòng bao nhiêu lần để hỏi có chuyện gì xảy ra vậy, một người thông minh như em? Sếp bé, sếp to, sếp to hơn, đủ các kiểu sếp đều đã gọi mình vào phòng nói chuyện và thể hiện sự khó hiểu của họ với mình. “Em không có gì để giải thích cả, là do em kém nên em làm sai, em sẽ làm lại ngay bây giờ”, mình thường hay nói thế thôi, thực sự là như vậy. Cho đến một ngày, mình khóc và nói lời xin lỗi vì đã để mọi người phải overtime vì lỗi sai của mình. Khóc một cách thảm hại trước mặt mọi người.
Những ngày này
Bây giờ khi viết những dòng này mọi thứ đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Mình hiểu rằng mọi thứ như bây giờ là vì ngày đó đã dám chạy ra khỏi căn phòng đó, chọn bắt đầu lại và gạt bỏ đi hết những hào nhoáng từng có. Mặc dù chấp nhận rằng mình không như mình nghĩ là một điều khó khăn. Quãng thời gian mệt mỏi và tuyệt vọng ấy là sự cần thiết với mình để hiểu bản thân mình và như chị nói, để biết mình muốn gì. Xét cho cùng, ai cũng sẽ muốn rất nhiều thứ và quên đi mất rằng bản thân mình là hữu hạn.
Những ngày này, mình sống hạnh phúc. Bắt đầu lại bằng một công việc phù hợp và một văn phòng nơi mình thuộc về. Thỉnh thoảng đi đâu đó, phần lớn là lên núi. Không thuộc về ai nhưng thương yêu đa số mọi người và được thương mến. Giữ gìn một routine lành mạnh và không tùy tiện, không dễ phá bỏ như một cách yêu thương bản thân và để lỡ nếu có một ngày buồn bã, mình cũng sẽ không lạc khỏi chính mình một lần nữa. Với tất cả những gì đã qua, mình biết mình xứng đáng với điều gì và cần thêm gì. Rõ ràng rồi, chỉ cần sống mà thôi.
HCMC, September 2018
Chẳng hiểu sao đọc xong tự dưng cũng cảm thấy hạnh phúc lây:)